Thursday, September 5, 2013

347. Thơ NGUYỄN THUYÊN Ngày xưa







Ngày xưa có một chàng họa sĩ
Không biết vẽ
Ngày xưa có một con dê
Không kêu be be
Ông bác sĩ gây mê
Luôn làm bệnh nhân giật tỉnh
Cô con gái bướng bỉnh
Rồi cũng đi theo trai
Ngày xưa có một bà mai
Chẳng thích mai mối ai
Ngày xưa có đôi hài
Chưa bao giờ đi bẩy dặm
Ngày xưa không có bụi bặm
Thì làm sao thấy sạch một đài gương
Ngày xưa có cây gỗ trầm hương
Không chịu tỏa thơm
Có nồi cơm
Cậu Phù Đổng ăn hòai không lớn
Có những mơn trớn
Chỉ làm xót lòng thêm
Có chăn gối nệm êm
Như ngả trên gai nhọn
Có cô em xí xọn
Chưa bao giờ dám ra đường
Có đôi môi rất hường
Còn tô nhiều son thắm
Có tình yêu say đắm
Cố giữ ngòai thản nhiên
Có một hàng hiên
Chỉ để trồng rau húng
Có mộng xưa manh mún
Còn nóng trong tro tàn
Có em ngủ giấc vàng
Mà không hòang tử nào dám đến
Ngày xưa có con hến
Đi chơi về quên cả vỏ
Ngày xưa dưa hấu đỏ
An Tiêm phải bọc vỏ xanh
Ngày xưa đi loanh quanh
Cũng chẳng về chốn cũ
Ngày xưa có người buôn chum hũ
Mà quên làm đáy
Có con cáy
Không nhát sợ gì
Ngày xưa có một chàng họa sĩ
Mù màu

NGUYỄN THUYÊN
(Anaheim,Oct.11 2012)


Nhà thờ Domaine De Marie (Đà Lạt)
Tranh Nguyễn Thuyên


3 4 7