sông nước rồi vẫn xa . . .
người ngồi yên lặng
thiệt sao
những mũi tên bắn đi
từ mao giới trùng trùng
cơ duyên nào khiến tóc
huyền nhiệm
đừng đánh cược cuộc đời
thu tay cá độ
chuyện bao đồng để thời
khắc xâm lo
ngồi yên đấy
vĩnh tâm vĩnh tâm
ôi vĩnh tâm
khoảng trùm mãi hoài
chưa lấp đủ
dấp dính nhựa hồi trào
khoảng trống ngày giờ
run rẫy tháo hết kỷ hà
dây nhợ
chuyến xe mảnh mai
con đường già lần về thói quen địa chỉ
ngồi yên. thiệt lặng yên
gậm móng tràng phôi
sinh
xám đậm màu mây người
vẫn đi
có khi cột nắng xanh
lơ đồng tảo
những sợi đu nơi cõi
hằng vi vút
nghiệm chút lân tình
phía la cà. nụ
chạm vào mòn hơi
nón vy. chao ơi những thể hình tân tuất
tuổi đường ngáp gió
góc đường nào đấy âm
trầm
[rất mộ bia]
ngồi nhau nhớ
có khi gần kề miệng
không hoa nở đài. không
gióng kệ
lọn chỉ ngũ sắc buộc
sáng cầu vồng
hãy ngả lưng phía lặng
yên nồng thắm
nụ cười bằng hữu.
giọt lệ thầm. riêng
ngụm tràn ly xin cùng chia sớt (*)
rồi không chắc gì cắm
lại ngọn sào
nơi chúng ta từng nhổ
bến ra đi
Hoàng
Xuân Sơn
mười lăm tháng tám mười ba
(*)ý Thân Trọng Minh, tập san Nhớ Về Quốc Học 60
3 3 4