Hồ Đơn Dương Ảnh: Internet
Thì ra sau năm mươi năm
tôi lại xách nải chuối lững thững đi về
trên con đường mòn
trong cánh rừng Natick, Burke
bóng đổ dài và tiếng còi tàu cứ nhắc mãi
Chiều từ quận lỵ Đơn Dương về Lạc Lâm
xách nải chuối và chai xăng rửa cọ
bước xuống từ cỗ xe ngựa thồ rất cũ
tiếng lục lạc buồn như núi rừng
bạn đến khi nào ngồi chờ bên thềm cửa
Sơn ơi những tháng ngày Blao - Đơn Dương [1]
Sơn ơi chiều nay một mình tôi bóng đổ
Thì ra sau năm mươi năm
bằng một đời người
tôi lại xách nải chuối mua từ chợ Giant về
trên con đường mòn qua Starbucks
quán cà phê quen không cần gọi
cô gái phi châu hàm răng trắng muốt
và tiếng guitar country blues của Gabriel
tiếng guitar trầm như mưa âm u Đơn Dương
thì ra sau năm mươi năm bằng một đời người
tôi lững thững xách nải chuối về vừa nhớ lại
mùa này sóc lên ăn những đọt cây xanh mướt
thả xuống đầy màu lục non trên lối đi …
Virginia, May, 1, 2013
Đinh Cường
[1] Trịnh Công Sơn từ Blao hay bất ngờ về thăm
thời gian tôi ở Lạc Lâm năm 1964
những đơn dương xưa nâng chén rượu sương mù
sơn dầu trên giấy - Trịnh Công Sơn - Tháng 3.1977
(Đinh Cường qua nét vẽ Trịnh Công Sơn)