Wednesday, April 3, 2013

145. Thơ PHẠM CAO HOÀNG Những con đường theo biển





xin chào những con đường tôi đã tới
một trăm lần hay chỉ một lần qua
đường xuyên sơn hay đường ven duyên hải
cũng thân tình và cũng rất thiết tha

đường gập ghềnh đường ra biên ải
mẹ ru con đã tàn giấc thu đông
đứng trông vườn thanh trà xưa rũ chết
Gio Linh ơi mẹ tan nát cõi lòng

đường vô nội thành có hoa và lá
áo ai bay cho bướm dậy lòng xuân
thuở phượng hồng trên môi em vừa chín
đã qua rồi mà còn còn bâng khuâng

đường vượt ngàn xa xuôi về Hội phố
ngọt lòng ai một trái bòn bon
chiều phủ sương đầy trên đỉnh Cà Tang
nghe như nước sông Thu Bồn dậy sóng

đường vượt Cù Mông đường qua Xuân Lộc
Sông Cầu ơi thương quá bóng dừa xanh
có phải hôm qua bên vườn xoài Đá Trắng
chuyến xe đầu ngày đã nổ tan tành

qua cầu Đà Rằng đường vô đèo Cả
bóng ngựa qua còn nghe vó câu dồn
có phải đêm qua đạn bay trên đỉnh Gió
xác mẹ ôm con gục chết bên đường

đường đổ dốc sâu xuôi về Đại Lãnh
soải chân dài theo cát trắng ngàn năm
biển có ru trời Nha Trang muôn thuở
vẫn nát lòng khi lửa dậy trời đông

đường xuôi nam theo về đất tháp
đêm nghe dân hời hát nhớ Chiêm Thành
sóng vỗ trăm năm bên bờ Cà Ná
tiếng dân chài còn nghe vọng năm canh

xin chào những con đường tôi đã tới
một trăm lần hay chỉ một lần qua
đường dẫu bao năm ngập tràn khói lửa
vẫn có lòng người hát khúc thương ca

Phạm Cao Hoàng
1 9 7 0