tặng Phạm Cao Hoàng
rồi lá vẫy cây. người vẫy người
con đường hoan mộc vẫy châu khơi
thuyền chao hạt sóng muôn trùng lệ
nâng chút đất buồn lên thổ ngơi
trên sân khấu người nhốn nháo. hát
vẫn nhớ cuộc đời giạt đâu nơi ?
ghẻ lạnh tôi trong từng nốt nhạc
em bứng đi dòng kẽ xa vời
tôi muốn yêu như đã từng sống
giọt mưa em tình chan chứa. em
của những năm thanh xuân lồng lộng
giấc mơ tôi quỵ ngã. êm đềm
dòng tim chảy. mạch sông hiền hậu
ta có nhau như ngày hứng trưa
mặt trời và em, tôi : một bóng
chiều lim dim nghe sáng đủ vừa
à. cứ lên say. thời ngất ngưởng
giương cánh cung mũi tên vút đi
cái tên giốc tuổi chìm xuống đáy
bơi lạnh dương gian một náo thì
hô hoán phương nam mưa trùm bắc
lạnh gáy thông phong tuyết hãm đường
tôi trường sinh làm người mất tích
ôm hồn đại lục mớ trùng dương
liếp cửa mắt mù nhà trống vắng
rót cuộc đi hoang chửa thấy về
có bao nhiêu bụi nằm trong vốc
mã nảo luân hồi ngụm đắng tê
đã lâu. tôi quên lời ngợi ca
lâu thật lâu hồn chẻ mấy tà
còn ai nâng áo cho hồi động
một vẻ xiêm ngời bung trắng da
Hoàng Xuân Sơn
June 2010
SÂN KHẤU
sơn dầu trên canvas 24 x 30 in
sơn dầu trên canvas 24 x 30 in
đinhcường
7 2