Sunday, June 19, 2016

2382. HỒ ĐÌNH NGHIÊM Truyện ngắn MÀU XƯA






Có đám cháy lớn ở góc đường 13. Không nhìn ra lửa nhưng nóng bức lùa thổi vào đêm nực gió. Đường 13 nhỏ, có căn nhà ba tầng tôi từng mướn ở tầng trệt cách đây hai năm. Tôi nói với bạn đang cau mày ngó quanh, ông khỏi cất công đưa tôi về tận cửa, có lối đi gần, tôi cuốc bộ và chỉ mất khoảng mười phút thôi. Những đốm đèn luôn quay mòng trên xe cứu hoả màu đỏ, xe cứu thương màu vàng, xe cảnh sát màu xanh sọc trắng và tất cả chúng đã khiến những chiếc xe khác biệt phải thúc thủ dồn cục. Chúng không ngớt quét màu vằn vện lên khuôn mặt bạn. Tôi nói lời từ giã bằng hai chữ ngủ ngon.

Tôi chống gậy bước lên lề đường 12, lý ra đường này phải nên mang tên Cây Xanh bởi nó được sự biệt đãi đến lộ liễu qua cái thâm u do bóng lá rậm đan cài như lọng táng. Những bóng đèn vàng trồng cách khoảng không đủ sáng, như để nhìn nhận thêm ra sự phồn thịnh của lá che trên đầu. Đi bộ giờ này dưới lòng đường là một quyết định sáng suốt dẫu bộ hành khi cất bước phải nương nhờ vào một cây gậy. Nhà nằm trên đường này cho thuê với giá cao nhất trong khu vực vì vậy tuy thích, tôi cũng phải đành lòng mướn căn hộ bên đường 10. Vì việc chữa lửa khiến xe cộ phải dồn cục và tôi đã dối gạt người bạn, thực ra khoảng cách xa hơn mười phút dành cho một kẻ bình thường chân đi, nhẫn nha kiểu tôi e phải mất nửa tiếng. Nửa tiếng trong bóng tối, ba mươi phút lẻ bóng dưới cả triệu chiếc lá đang ra sức hát hò trên cao, đó không phải là cách thư giãn lành mạnh cuối ngày sao? Lá cây, con đường giam giữ bóng tối, ánh điện vàng, gió mát lân la, gửi thân vào đó để chẳng mấy lâu khung cảnh ấy sẽ dẫn dắt trí tưởng đi về một vùng trời cũ. Đi ở đây mà thấy hệt như đi ở kia. Địa cầu to lớn nhưng nó luôn độ lượng để bày ra những lối đi tựa hồ trùng lẫn, giống gần bằng hai giọt nước đặt cạnh nhau. Tôi bước bấp bênh, váng vất nhớ câu thơ cũ, có thể hư hao sai lạc: “Áo nào phai không sót chút màu xưa?”