Wednesday, December 30, 2015

2125. NGUYỄN XUÂN THIỆP Tản mạn bên tách cà phê XIN CÙNG TÔI MƠ HAPPY NEW YEAR



XIN CÙNG TÔI
MƠ HAPPY NEW YEAR
nguyễn xuân thiệp







Tiệc đã tàn
những ngọn nến đã tắt
giờ đây. chỉ còn anh với em
trên đường khuya
những bước chân lang thang
kìa. rạng đông màu xám
đang lên ở chân trời
   

Những lời trên là thơ của tôi viết, từ lời ca của ban Abba, với chút tưởng tượng riêng, theo bài Happy New Year.
  
Ôi, chỉ còn hai hôm nữa thôi là tới New Year’s Eve, Đêm Cuối Năm, và chúng ta lại nghe vang lên trên Quảng Trường Thời Đại bài hát nổi tiếng của ban ABBA ngày nào. Ban nhạc Abba! Giờ họ không còn chung đường chung mộng với nhau nữa, nhưng những hình ảnh và âm thanh họ cống hiến cho đời thì mãi còn trong tâm tưởng mọi người. Mới đêm hôm qua đây thôi, đêm 25 tháng 12. 2013, trong bữa tiệc họp mặt ở nhà Nhật Hoàng, Nguyễn lại được nghe ban Abba hát, trong một video clip, quay ở DC hay Boston gì đó (trí óc Nguyễn này lúc ấy bềnh bồng hơi men, nên không nhớ rõ).
   
Vâng, tiệc đã tàn. Bình minh màu xám đục bắt đầu. Cả anh và em đều cảm thấy chút gì hoang vắng. Nhưng không giống ngày hôm qua đâu -hiện tại lúc này chính là thời khắc để chúng ta cùng chúc nhau Happy New Year! Happy New Year! Và có lẽ chúng ta có trong trí tưởng một viễn ảnh nào đó về một thế giới mà mọi người đều là bạn của nhau. Và có lẽ chúng ta có cả những hy vọng, ước nguyền để thực hiện. Nếu không như thế, ta sẽ ngã xuống vĩnh biệt cuộc đời, cả anh và em!
   
Nhân dịp này Nguyễn cũng muốn mượn những lời trên của ban nhạc Abba để gởi đến bạn bè, bên này và bên kia biển rộng, lời cầu chúc Happy New Year -một năm mới thật tốt lành. Phải chăng, hỡi bạn hiền, chúng ta trong đời viết lách, đã có lúc mơ ước rằng mỗi ông hàng xóm đều là bạn của mình (every neighbor is our friend). Sẽ không có thiên đường, không có địa ngục -chỉ có bầu trời xanh trên cao và mọi người vui sống bên nhau trong phút giây hiện tại (Imagine. John Lennon). Lúc bấy giờ sẽ không còn ngăn cách, hận thù, không còn chiến tranh nhuộm màu tôn giáo và màu da, chủng tộc, không còn những cuộc trốn chạy đầy máu và nước mắt vượt biên thùy và cõi chết, không còn những cuộc nổ súng vào đám đông như ở Paris và San Bernadino. Vậy đó, nhưng một thế giới như thế bao giờ sẽ đến, và liệu nó có trên mặt đất này không. Dẫu sao thì ta vẫn có quyền ước mơ, phải không người bạn yêu dấu bên trời?


Nguyễn Xuân Thiệp