Hoàng
Xuân Sơn
lăn
theo nỗi đời
[lâu không làm thơ mùi. viết rồi xóa.
rồi viết]
có
những bài thơ khóc thút thít
lần
hồi trong một nỗi đau lâu
như
con quạ. ám đen tiềm thức
gặm
tiếng kêu khan rã mục lầu
một
căn gác nhỏ. khúc thường trú
chạng
vạng nghe thêm tiếng nhạc buồn
buổi
chiều buổi chiều qua như thể
trời
kéo gió về mưa ngập tuôn
rồi
bỏ đi xa không màu nhớ
kéo
áo tang thương chạy mút mùa
chừng
có khi nào mơ lệ thuỷ
hết
rồi trăm cuộc phiếm xàng xê
để
anh ngồi lặng câu hò cũ
ú ớ
cất lên giọng ví dầu
như
nước khua lâu chèo chống mỏi
mơ
màng nghe nắng tận đâu đâu
vẫn
trẻ hay già. vẫn muốn khóc
mỗi
khi tâm sự buồn râm rứt
nước
mắt là giọt nhạc không lời
cho
nhau hàn dịu bao nỗi đời . . .
hoàng xuân sơn
3 juin 2015