Photo by PCH - New Jersey, May 2013
Sáng
sớm nào con tôi từ tiểu bang cạnh cũng gọi hỏi thăm bố nó. Nó lo cho tôi vì một
mình không có ai bên cạnh, lỡ có chuyện gì xảy ra trong đêm chăng. Nó hỏi tôi
có gì lạ không ba. Tôi nói, ba có ý định tặng hết mấy cái máy in cho
cơ quan từ thiện. Con cần cái nào không? Nó la trong máy: Ba không được làm vậy.
Con biết ba buồn, nhưng đó là niềm vui của ba.
Tôi nghe lời nó.
Nhưng tôi đã dấu chuyện tôi vét hết quần áo của tôi, lớn, nhỏ, tay ngắn tay
dài, len hay vải… để mang đến một cơ quan từ thiện địa phương. Tôi đã dấu đảng
sau nhà, tôi vất cả một đống bàn ghế, kệ, tủ, những vật dụng mà chúng tôi
đã mang mồ hôi để gầy dựng và biến chúng thành “sản nghiệp” của chúng tôi.
Đối với tôi bây giờ
chúng không còn là của tôi nữa. Mà là nỗi buồn hơn là nỗi tự hào. Những chiếc
tách, bình trà quí giá mà Y. lặn lội đi NY mua, bây giờ có ích gì chăng, khi chủ
của chúng phải nằm ở một nơi “tẩy trần” là nursing home? Những chồng sách báo
mà bạn bè tặng, có chữ ký lưu niệm, liệu có còn ở với tôi mãi mãi?
Tôi đã vất, thảy, quăng, ném không một
chút gì tiếc nuối. Đủ rồi. Đồng hành với tôi bao nhiêu năm dài đủ rồi. Không có
cái gì trường cửu bất biến. Ngay cả lịch sử. Danh thơm. Ngay cả những tiếng tăm
lẫy lừng. Một cõi lặng im khủng khiếp, và để chuẩn bị cho cõi lặng im này chính
là tuổi già, bệnh họan, chính là nỗi bất lực, tuyệt vọng như tôi bây giờ hay
như Y. trong nursing home kia.
Hôm qua, bạn gọi khi tôi đang ở
trong nursing home. Bạn tôi tán tụng số TQBT số 65 chủ để tưởng niệm Hoàng Ngọc
Hiển. Tôi hỏi bạn tôi, vậy bạn có buồn không khi tôi nói lên sự thật về Nguyễn
Mộng Giác? Không, bạn tôi trả lời. Bạn phải viết lên sự thật. Sự thật là sự thật.
Tình bạn là tình bạn. Giữa một người dự thi với hy vọng kiếm vài trăm để mua sữa
cho con và một người dự thi vì muốn tạo danh tiếng, tôi vẫn thích người trước.
Đằng này Đường Một Chiều không
phải là tác phẩm có tầm cỡ để trúng giải. Tôi đã đọc Đường Một Chiều, và bây giờ qua TQBT số này tôi có cơ hội đọc bốn
chương trong Quốc Lộ 13. Khiếp đảm, HNH là một nhà văn tự trọng, tài hoa. Nhưng
vì tự trọng nên không được trúng giải, dù Văn đã xuất bản cho ông một tác phẩm
là Quê Hương Lưu Đày vào năm 1969,
trong khi tên tuổi NMG hầu như chỉ biết vào sau này….
Chẳng những bạn khen ngợi HNH, mà một
số thân hữu của TQBT đã chia sẻ với chúng tôi về tài hoa của HNH. Điều này giúp
tôi càng hiểu rằng tôi vẫn có công việc để làm. Không phải cho bản thân mình.
Mà cho những bạn đọc thân mến của TQBT.
Tôi không bao giờ hé lộ số lượng
người đọc TQBT. Ngàn người cũng vậy mà vài người cũng vậy. Điều quan trọng là họ
còn tha thiết với văn học miền Nam, và luôn luôn ở bên cạnh chúng tôi, dù trong
hoàn cảnh nào. Giữa lúc tôi muốn submit một command “erase” hay “delete
all”. Dễ dàng quá mà.
Trần Hoài Thư
July
11, 2015