Friday, June 12, 2015

1764. Thơ TRẦN YÊN HÒA Cơn Mưa Bất Chợt / Hốt Nhiên





TRẦN YÊN HÒA

Cơn Mưa Bất Chợt


Mưa bất chợt rơi giữa nắng
em quên không mang theo áo
nắng lóa những hạt mưa rơi
nhàu nát một phần da thịt

Em yểu điệu trở về phố
nước mưa loáng loáng sánh màu tóc em
mưa nhễ nhại hồn anh nặng trĩu
vạt nắng xuyên qua nhìn em

Thong dong bên hàng cây nghiêng
con chim chào mào cất tiếng
điệu buồn như nhạc tình ướt
nước mưa loang loáng quạnh hiu

Anh trở về sau cuộc viễn du
chợt thấy lòng hiu hắt nhớ
mưa hoang mang giữa lòng anh
sụt sùi niềm vọng tưởng

Em đi qua đời anh thánh nữ
có chúa đóng đinh chảy máu
niềm vui tạc đá an bài
chim hót bài ca hội ngộ

Cơn mưa bất chợt dừng mau
nắng lóa động tình yêu em vội vã
em có phải trả lời câu hỏi của thầy
về một ngày bỏ học
rao giảng giáo khoa
yêu em mộng tưởng
chảy loang cả cuộc đời nhau
bằng điệu tango buồn bã

Cơn mưa bất chợt kéo dài
cả một thời xuân sắc
một thời có mùa xuân vui
ca bài ca tình tự
rên rĩ gọi người tình về
anh ôm đàn, ca mỏi



Hốt Nhiên

ta hốt nhiên lòng ta có em
bên bờ tình tự thú vui quen
đêm đêm trăng giạt về vô tận
trời đất bình yên một dáng hiền

ta hốt nhiên vui thật vu vơ
như qua cầu gãy, được qua bờ
thành cao cổ luỹ chùm mây trắng
sương khói chiều nay chừ bơ vơ

ta hốt nhiên làm thân lãng du
mưa xưa trường cũ biệt sa mù
em thơ đội nón nghiêng nghiêng nắng
ta lạc em từ bao thu qua

ta hốt nhiên lòng ta không em
thì thôi trời đất cũng quay cuồng
thì thôi sóng nổi phong ba tới
ta hốt nhiên buồn, xa biển khơi


Trần Yên Hòa