Sunday, May 31, 2015

1742. NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH Những bài thơ lục bát



Photo by PCH - May 2015 




PHÁO HOA

Hóa vàng nước mắt ta ơi
Mà xinh lễ hội nụ cười cùng anh
Buộc ràng tơ tóc long lanh
Nghe trăm hạt lệ chuỗi thành pháo hoa
Em cô dâu mới, về nhà


VƯỜN XANH

Xanh hơn, những lá trong vườn
Mộng hơn, những mộng vẫn thường mơ kia
Reo hơn, những bước chân về
Thương hơn, cái chỗ thềm khuya anh ngồi
Chỉ vì anh ở đấy thôi…


THỀM NHÀ

Vẽ trên thềm một bóng cây
Màu xanh nắng vẫn mỗi ngày phủ lên
Như chẳng nơi nào bình yên
Bằng nơi em đợi anh, thềm ban mai
Nơi ngoài em chẳng còn ai…


THỀ

Không có ai ở ngoài thềm
Chỉ nghe bóng lá đi tìm bóng khuya
Nhịp của ngày đi, tôi về
Những bước chân như rủ rê tôi rằng
Về đi, đêm có ánh trăng…


NGUYỀN

Không có ai ở ngoài thềm
Chỉ nghe bóng lá đi tìm bóng tôi
Chia nhau hai nỗi đơn côi
Xin dành riêng lại nụ cười, làm duyên
Đêm nay có cuộc thề nguyền…


HẸN

Cầm tay giây phút. Hẹn về
Rằng ra đi. Sẽ đi về giấc mơ
Nghe thân đá lạnh bao giờ
Mọc xanh bờ tóc để chờ thủy chung
Bóng reo, đá nhỏ lệ mừng



THƯA ANH 


Cầm tay giây phút. Kiếp mai
Xin quay lại cũng nơi này. Giấc mơ
Giấc mơ gùi một bài thơ
Đi bao nhiêu bước lọt vừa bức tranh
Bích Câu Kỳ Ngộ, thưa anh


HẠT SƯƠNG

Sáng ơi
Nắng ơi
Và tôi ơi
Tan nhau đi giữa mắt người đang xanh
Nghiêng xuống hết ở trên cành
Tròn một hạt sương long lanh cả trời
Còn tìm những ở đâu. Nơi…


LẠ QUEN

Bỗng dưng Ngày lại là Đêm
Cái bóng tối cũng ngỡ quen lâu rồi
Ánh sáng làm mặt lạ tôi
Dường như cả cái chỗ ngồi lặng thinh
Nhỏ to đi lại bóng mình


LƯỚI KHUYA

Quên trong đêm. Quay về tìm
Ú tim tay gió, chân biền biệt sương
Ập òa ra, hoá nỗi buồn
Vậy mà đã nhọc công bương chải về
Bây giờ mắc giữa lưới khuya


ĐƯỜNG XA

Mũi tên nào để vết thương
Thôi thì đau, để nhẹ nhàng cái vay
Hạt vơi đong nỗi hạt đầy
Ơn trời, mưa bóng mưa mây thôi mà
Đi thôi. Đường hãy còn xa…


PHÂN VÂN

Một nghìn bước để tới đây
Để nghe một cõi mộng này, là tôi
Một nghìn bước nữa, hay thôi?
Một nghìn bước tưởng xa xôi …bỗng gần,
Chỉ là có chút phân vân…


CÓ ĐÔI

Mỗi buổi sáng. Một nụ cười
Daffodil nở mặt trời của tôi
Dưới kia một dòng sông trôi
Nước đi nước chở một nôi nắng đầy
Còn ai chở cánh mây bay?


TÌNH CỜ

Giữa đường, tại một vẫy tay
Rủ rê ta ở lại, ngày rất vui…
Thì thôi nhé mộng chân trời
Ánh trăng ủ lại ngọt bùi mai sau
Xin quy y nắng nhiệm mầu


KHI KHÔNG
Tận phía bên trời, bình minh
Không còn sau trước, chỉ mình bước đi
Với những lời mang theo, vì
Còn trang nắng đợi tôi ghi nụ cười
Khi không trời bỏ mưa rơi


TÌM ĐÂU

Tìm đâu trên chữ. Những lời
Lặng thinh trang giấy im hơi chỗ nằm
Đường xa mỏi bước chân gần
Một nửa cái bóng lần khân chỗ ngồi
Thốt nhiên còn một nửa tôi


MỘT MÌNH

Chìm tôi vào ngực tim trầm
Rắt reo bắt được nhịp tâm kinh buồn
Trĩu đêm lạnh ngắt hồi chuông
Gió cong vai chở âm hồn vực sâu
Bước qua. Là mộng ban đầu


HAI ĐẦU

Tôi đi mải miết như dòng
Tôi ngừng như thể nụ bông trên đồi
Dòng ư? -thì cũng về thôi
Hoa ư? -thì cũng pha phôi cuối ngày
Hai đầu chỉ một huơ tay


VỀ

Một nghìn cánh hoa vàng rơi
Nghìn mặt trời nhỏ soi trời trên kia
Như không còn gì phân chia
Bước tôi đi, với bước về trời xanh
Ơ mà cầu khỉ chông chênh


VU VƠ

Vẽ vu vơ sợi chỉ hồng
Níu cơn mơ nọ vào lòng đêm thinh
Buộc nhau đừng lẫn ảnh hình
Vẽ tôi vẽ bóng, hai mình trong khuya
Vẽ thêm một nụ cười kia


NGỠ

Ngỡ mình là cánh mây bay
Trời kia tưởng cánh mây bay là mình
Nhìn nhau hai đứa lặng thinh
Cả tin đến vậy cái tình cao xanh    
Nhân gian thì cứ chạy quanh


TRẦN GIAN

Đêm qua đất mở mịt mùng
Sáng nay đất chở vô cùng nhịp vui
Trời chung cả cái xanh trời
Tôi thêm nữa, những mặt người tôi đang
Thế là, một cõi trần gian…


TÌM ĐÂU

Cuộc đời- hạnh phúc ú tim
Bước chân mọ mẫm tôi tìm hụt hơi
Cuộc đời bung nỏ, như chơi
Mũi tên Hạnh phúc hút trời mây bay
Cười ai, đứa trẻ trắng tay…


THÔI THÌ

Tôi kêu lên. Tôi tới đây
Tôi gõ mãi. Mà bóng ngày vẫn tăm
Mòn hơi tiếng gọi xa xăm
Bụi hồng bay vó đằm đằm nhân gian
Thì thầm khuya... đóa ngọc lan


CÕI LỜI

Một vòng sinh tử trêu ngươi
Đành thôi ăn dối cõi lời mây bay
Mai kia mốt nọ. Hoạ may
Còn hơi thở ấy mà bày cuộc vui
Dẫu đời ngàn dặm phủi phui


Nguyễn Thị Khánh Minh

(trích tập Thơ Lục Bát, chưa in)