Đêm mưa bão,
nghĩ tới loài cây dó
Trong truyện ngắn Thả
Thơ in ở Vang Bóng Một Thời,
Nguyễn Tuân làm sống lại bầu khí văn chương của thời trước bằng một đoạn ngắn
mang nhiều hoài cảm: Có những đêm mưa to gió lớn làm nhòe những tiếng trống phủ
cầm canh, cô Tú rời phòng mình, qua gian giữa gây một lư trầm cho cha. Ở gian
giữa tư thất liền có tiếng ngâm thơ:
Cứ đốt lò hương cho tới
sáng,
Thử xem mưa gió tới bao
giờ.