NGUYÊN
MINH
Ngày
giỗ Mẹ
Ảnh PCH - 2012
Những
ngày tháng 4 gần đây trời Sài Gòn nóng bức, những cơn giông bất chợt, sấm sét
rền vang, chuẩn bị những cơn mưa ồ ạt. Và tôi chờ đợi. Như ngày giỗ Mẹ sắp tới,
tôi chuẩn bị chuyến trở về quê cũ. Như mọi năm. Như mọi lần. Tôi đứng thắp
nhang đứng trước ngôi mộ Mẹ, nhìn đăm đăm hình Mẹ gắn chặt trên tấm bia đá cẩm
thạch. Mẹ đang nở nụ cười bao dung. Còn tôi đang khóc trong lòng. Lần đầu tiên
tôi khấn trước mộ Mẹ, tôi vừa đến tuổi 18. Mẹ tôi qua đời sau cơn bạo bệnh tuổi
Mẹ mới vừa 50. Mỗi năm, đứng trước mộ, tôi lớn lên một tuổi, thời gian qua tôi
đã thành một cụ già trên 70, răng đã rụng, tóc đã bạc trắng nhưng Mẹ tôi nằm ở
đây vẫn mãi mãi ở cái tuổi 50. Ở cái tuổi thất thập cổ lai hy này, cháu nội
ngoại đầy đàn nhưng mỗi lần nhớ đến Mẹ, tôi vẫn cảm thấy mình nhỏ lại, bé bỏng
trong vòng tay Mẹ ôm ấp, tỏa hơi ấm cả lòng tôi.
Thuở
ấu thời Mẹ tôi thường kể chuyện cổ tích, ru tôi vào giấc ngủ êm ái, nơi đó tôi
gặp lại cô Tấm dịu hiền, chịu đựng, tha thứ, bao dung, không có những hành động
trả thù quá tàn bạo với cô Cám – em mình, cùng người dì ghẻ đã từng hành hạ
mình như sau này lớn lên tôi đã đọc ở các sách báo. Có thể Mẹ tôi bỏ qua những
cảnh xấu xa đó, Mẹ chỉ tôn vinh cái đẹp của cô Tấm ở một thời điểm nào đó. Thổi
vào tâm hồn trong sáng, hồn nhiên của trẻ thơ. Chính vì thế mà sau này lớn lên
tôi mới hiểu cái thiện và cái ác.