Trước
sân Trường Sư Phạm Qui Nhơn (Năm học 1967-
1968)
Ảnh
từ Đặc San Sư Phạm Qui Nhơn, 2009
Vào
một buổi trưa thượng tuần tháng 5, khi qua con đường Phan Đình Phùng, tôi bắt gặp
một hình ảnh vô cùng cảm động và vô cùng thương xót. Nó xảy ra trên đường phố
này, thành phố này. Nó làm tôi thấy rõ thành phố tôi đang trở về , tôi đang lẻ
loi, tôi đang buồn, tôi đang uống rượu. Tôi đã nhận rõ người thiếu phụ đau khổ ấy.
Nàng chạy qua đường, nàng lao vào bánh của chiếc xe quan. Nàng vùng vẫy khỏi những
cánh tay của các ni cô áo vàng. Nàng đang níu kéo chiếc xe trở lại. Rồi nàng
ngã quị trên vai một ni cô. Tóc nàng tung tóe. Đôi mắt nàng trợn trừng, nhìn về
phía xe quan. Anh đi rồi. Sao anh bỏ mặc em. Đám ni cô lại dìu nàng đến trước
bàn thờ. Chồng em đó. Chồng em đó. Lạy đi. Khấn đi.
Chồng em hy sinh vì tổ quốc đó. Bỏ vợ và một đứa
con mới bảy tháng đó. Lạy đi. Lạy cho hương hồn siêu thoát cho tiêu diêu miền Cực
lạc, cho sớm về Cõi Niết Bàn. Tôi thấy nàng không lạy. Không khóc. Nàng trợn trừng
ngó Phật, ngó bàn thờ. Chồng em đó. Chuẩn úy mới trình diện đơn vị được mười ngày đó, bị bắt sống đó, bị đâm, bị mổ xẻo
lóc da lóc thịt đó... Hôm nay có cả một phe ăn mừng và một phe vinh danh anh
hùng hy sinh vì tổ quốc. Hôm nay có một người đàn bà đang níu kéo chiếc xe quan
cho đừng chạy. Nhưng cuối cùng xe đã bắt đầu rồ máy.