Wednesday, October 29, 2014

1169. Thơ LÃM THÚY Nhắn



Ảnh internet




Ai về qua bến sông xưa
Mẹ ta khuất bóng, đò đưa chắc buồn
Con sông nước chảy chia nguồn
Ngõ về quê ngoại còn thương nọc trầu.

Ngõ về nhà cũ, vườn dâu
Mương kề mộ mẹ rầu rầu nước trôi
Từ khi mẹ bỏ xa đời
Ba gian quạnh vắng, ngậm ngùi khói hương.

Mẹ đi lạc cõi vô thường
Lũ con ngơ ngác giữa đường trần ai
Bơ vơ, tan tác, lạc loài
Ngóng theo bóng mẹ khuất ngoài tồn sinh.

Ai về qua ngõ bình minh
Cây bằng lăng tím mấy nhành trước sân
Kể từ khi mẹ lìa trần
Chắc hoa nở cũng rưng rưng cánh sầu!

Ước chừng lặn cuối ao sâu
Mù tăm bóng cá, còn đâu dáng người
Tay quen chẳng thấy bỏ mồi
Nước không buồn động, lá rơi giật mình.

Trái ngon mà thiếu tay xin
Bỏ vườn hoang phế cha đành lòng thôi
Còn ai tha thiết cha mời?
Còn ai chia ngọt xẻ bùi nữa đâu?

Não nề tiếng Quốc đêm thâu
Nhớ thương có đổi trắng màu tóc cha?
Sớm sương hay nắng chiều tà
Dấu chân in khắp đường ra mộ phần !

Ai về Vàm Xáng, ghé thăm
Đốt giùm ta nén hương  trầm tiếc thương
Cắm lên mộ mẹ bên vườn
Thay cho kẻ chốn tha hương nghẹn ngào.

Chim chiều soải cánh về mau
Ta hồn lưu lạc, biết đâu bến bờ?
Thiên đàng đã khuất trong mơ
Mình ta đứng lại ngẩn ngơ cuối đường!

Ai về một góc quê hương
Qua sông khoả nước, hỏi nguồn nơi đâu?
Nước xuôi rẽ mấy dòng sầu?
Ta không còn mẹ chắc lâu mới về!

Lãm Thúy

1-3-2012