Saturday, January 4, 2014

486.Thơ ĐINH CƯỜNG Kể bạn ở Sàigòn nghe chiều đi bộ qua Starbucks Coffee



Tuyết Ảnh:Đinh Trường Giang



Những dấu chân tôi lún sâu xuống tuyết
đi theo chỗ tuyết xốp, mấy chỗ trong trơn trợt

ánh đèn xe chạy ngược chiều lóe lên thấy lớp băng
vừa đi vừa thở ra từng ngụm khói, kéo thêm mũ chụp xuống
chiếc mũ dạ có đem về tặng Sơn Núi. Sơn Núi khoái lắm
trên Đại Lào mùa này cũng lạnh. gió thổi bạt cánh rừng thông

gió thổi bạt những cụm tuyết đọng trên những cành cây phong
tôi cẩn thận bước đi. trên con đường nhỏ. hai ngày không ra khỏi nhà
cũng buồn. đêm nay Virginia còn nghe mưa đá. không phải li ti như
mưa đá Đàlạt. năm xưa chiều đi qua đèo Dran. mưa đá ơi nhớ không
Mưa đá nơi này rơi lộp bộp dễ sợ lắm. mùa đông năm nào hình như
cũng có. ôi mùa đông tôi trong nhiều lớp áo. trong chiều tuyết trắng
chưa tan trên các lối đi ven đường lớn, xa lộ thì xe xúc tuyết cào sạch trơn
lớp cát trộn muối rải làm con đường trắng bạc. những hàng xe cứ lao vút tới

không như thơ Lê Thánh Thư vừa đọc: Em ạ. Đường soi khoắt khuya đom đóm
Mộng lẩn vào đâu đi đâu. Quẫn mái nghèo. Lệch gió
 [1]
bỗng nhớ người họa sĩ tài hoa có đôi tròng mắt đen to lồ lộ như Salvador Dalí
chiều nao ngồi uống rượu cùng Dương Nghiễm Mậu, cùng Nguyễn Đình Thuần
trên tầng lầu sau đường Lê Văn Sỹ – Sàigòn. nhớ mãi nồi hầm rất bổ của chị.
những dấu chân lún sâu xuống lớp tuyết xốp chiều nay để qua Starbucks coffee
kể bạn nghe cho vui Thư ơi. lâu nay bạn còn hay ra ngồi nhậu ở kênh Nhiêu Lộc…

Virginia, Jan. 4, 2014
Đinh Cường

[1] Em lụa là – thơ Lê Thánh Thư – Người Việt, Giai Phẩm Xuân Giáp Ngọ – 2014


Phố xám
sơn dầu trên canvas 40 x 40 in
đinhcường