Saturday, October 22, 2016

2538. Thơ Lê Phương Nguyên (2)

Photo by PCH - Scibilia, 2015



Giữ lửa
                                    
Mùa mưa đến, giữ dùm nhau chút lửa,
Để cho lòng bếp ấm chín niêu cơm,
Để được nhìn mái tranh chiều khói tỏa,
Thời gian trôi, không lạnh nữa trong hồn…
                                         

Một cõi riêng
                                   
Ngày tháng trôi trên tóc trắng bay,                                   
Cảm ơn hương của cánh hoa gầy,
Cảm ơn mây trắng, trời xanh nữa                                  
Và cả không gian tĩnh lặng này….


Nói và nói…
                                   
Nói, nói, nói…                                   
Khi nói đã trở thành phương tiện
Để gạt lừa và chụp mũ, thị uy…                                   
Thì phận người mỏng manh như sợi khói,                                   
Bay lên trời giỏi lắm chỉ thành mây…

   
Gửi em bên trời viễn mộng
                                   
Em xiêm áo vui bên trời viễn mộng,
Ta lưng trần, vai cuốc nắng mênh mông,                                   
Và gió nữa, gió phủ đầu lồng lộng,                                   
Rồi mưa chiều dìm ướt tuổi hoàng hôn…


Hoa sứ

Hoa sứ, trời ơi, hoa sứ nở !
Vườn hoang mây trắng gọi chim về…
Cửa nát, thềm rêu,tường ngói vỡ,
Người đâu ? hương sứ quyện bơ vơ…


Buổi trưa bên ngoài…

Những cánh hoa vàng hay hoa nắng
Đầy thềm; sắc phượng đỏ trời xanh,
Ngoài xa mây đã ngàn năm trắng,
Ta đã ngàn năm đợi gió lành…


Cái xấu và cái ác

Khi cái ác đã lẫn vào trong máu,
Dẫu thiên đường gạ đổi cũng không xong;
Khi con tim đã ươm mầm cái xấu,
Nơi chin tầng địa ngục vẫn đâm bông…

    
Xuân đến ở một làng quê

Mồng một Tết anh nằm nghe lệ nhỏ,
Chị ngồi bên giếng nước rửa khoai mì,
Đàn trẻ nít lưng trần vui với gió…
Đóm lửa chiều ai đốt tiễn xuân đi…

                                          
Nhớ bạn
                                 
Đêm nay rượu có không người uống,
Lạnh cả vầng trăng lạnh chiếu nằm;
Khói thuốc lên xanh đèn thắp muộn,                                   
Mới mà như chuyện đã trăm năm !

                                 
Hồi ức
                                   
Nhà Em bên sườn núi,                                   
Buổi chiều xuân Em về…                                   
Áo trắng bên đường dương liễu biếc,                                    
Ba mươi năm sau anh làm thơ…

                                 
Tìm em
                                  
Nơi Em qua cơn gió lạ thổi về,
Xoá sạch hết dấu giày in trên cỏ;                                    
Anh ngơ ngác tìm hương chìm trong gió,                                   
Chỉ thấy trời hung bạo đuổi mây đi…

                           
Nhìn lại
                                   
Năm mươi tuổi lẻ đời chưa khá                                   
Trăm bước phong trần, mấy bước vui.                                   
Nghìn phiến thời gian chừng hóa đá,                                   
Một áng mây trôi đủ ngậm ngùi…

                                          
Trở lại Sài Gòn sau 15 năm
                                   
Vầng trăng bạc chòng chành trong vũng nước,
Gió hoang mang dằn vặt lá trên cành,                                   
Anh cúi xuống: mong manh mùi cỏ ướt,                                   
Nhớ vô cùng một thuở tóc còn xanh…

                            
Một buổi chiều
                                   
Chiều nay thấy gió tung tà áo,
Chợt nhớ người xưa đến quặn lòng,
Chiều nay vàng nắng chìm trong tóc,                                   
Hương của thời gian có đợi không ?                                   
Chiều nay mây của ngàn năm cũ,
Vẫn cứ ung dung bỏ cánh đồng.
Ta đã từ lâu người cô lữ                                   
Trên lối đi này giữa núi sông…

                            
Sống đợi
                                   
Ngày cứ thế lom khom chờ nắng tắt,
Đêm cựa mình thao thức đợi bình minh.                                   
Ta vẫn sống với ngọn đèn lay lắt,
Trong tối tăm soi đủ nỗi riêng mình…


Cõi quê
                                   
Chút gió bấc thổi vào trong đêm vắng,
Mùa đông ấu thơ lặng lẽ hiện về;                                   
Trời phương ấy dưới chòm sao lấp lánh,
Khuất trong lòng một cõi gọi là quê…


Đêm không ngủ
                                                                        
Ngoài song trời đã nhạt nhòa sương,
Có một vầng trăng lặng lẽ buồn,                                   
Hiu hắt gió ngàn xa thổi tới,                                   
Bên thềm để lạc một làn hương…


Đọc sử cảm hoài
                                   
Nguyễn Trãi xưa nỗi oan đời khốc liệt,
Sá chi ta bé nhỏ giữa quê nhà;                                   
Vẫn ao ước dẫu một vầng trăng khuyết,
Xin trải lòng soi rõ mặt Người, Ma…


Về quê thăm mộ
                                   
Quê cũ Cha nằm nghỉ với Ông,
Hoang vu trời đất, chiều mênh mông…                                   
Vội vàng con ghé về thăm mộ,                                    
Đốt nén hương lên nặng trĩu lòng!

Lê Phương Nguyên