Saturday, September 19, 2015

1988. Thơ NGUYỄN LƯƠNG VỴ: NIỆM KHÚC NẮNG KHÔNG MÀU


NGUYỄN LƯƠNG VỴ
NIỆM KHÚC NẮNG KHÔNG MÀU



Tưởng nhớ cha, 50 năm khuất bóng.


1.

Năm mươi năm: Thoáng một giây
Mồ ma oan nghiệt, bóng mây oan cừu
Gập ghềnh máu lá rừng thu
Máu bầm mệnh số, mịt mù đời con.

2.

Năm mươi năm: Nắng ngập hồn
Sông Hàn gió nhẹ, tươi dòn giọng cha
Tràng Giang hiu hắt bay qua
Chiều ơi hãy xuống thăm ta... nghẹn lời.

3.

Chiều ơi! Con hú đứt hơi
Nam Ô sóng vỗ bời bời ngực đau
Ngồi bên thềm mộ rất lâu
(Mắt cha rất thẳm rất sâu trừng trừng).

4.

Chiều ơi! Con rú không ngừng
Tuổi thơ ác mộng tưng bừng máu xương
Đạn bom cày nát quê hương
Ngậm ngùi nắng xế, phố phường rách vai.

5.

Ngậm ngùi con thắp một vài
Nén nhang khói nhạt, di hài lạy cha
Mồ ma oan nghiệt ngân nga
Chiều ơi hãy xuống thăm ta... xé lòng.

6.

Ngậm ngùi con gửi thinh không
Bài thơ ngất tiếng, núi sông ngất lời
Con đi bầm bụi chợ đời
Chơ ma chợ quỷ chợ người trầm luân.

7.

Đến nay đã quá lục tuần
Thưa cha, con đã thấm nhuần thương đau
Nụ cười trong nắng trắng phau
Thời gian ngược gió, đỏ au hôn hoàng.

8.

Năm mươi năm: Nắng tươi đàn
Hẹn ngày hội ngộ sông Hàn đọc thơ
Hòa âm tóc bạc đâu ngờ
Nam Ô xanh ngút đợi chờ đã lâu.

9.

Năm mươi năm: Nắng không màu
Nhưng thiêng liêng lắm, cúi đầu nhớ cha
Rưng rưng cổ độ thiết tha
Chiều ơi hãy xuống thăm ta... ngâm tràn.


Nguyễn Lương Vỵ
9.2015

Ghi chú:

- Tràng Giang: Tựa đề một bài thơ của Huy Cận.
- Chiều ơi hãy xuống thăm ta với
  Thiên hạ lìa xa đời trống không...
  (Tâm Sự - Huy Cận)

Thuở sinh tiền, cha tôi rất thích thơ Huy Cận. Lúc nhỏ, mỗi lần chở tôi đi chơi trong những buổi chiều, ông thường ngâm nga bài thơ này. Cha tôi mất năm 1965 (lúc đó tôi mới vừa 13 tuổi), an táng ở nghĩa trang Nam Ô, Đà Nẵng, sau chiến tranh mới dời hài cốt về quê nhà.