Wednesday, August 28, 2013

339. Thơ NGUYỄN THUYÊN Manh áo cũ



                             



Rồi cũng hết một cặn mây biển biếc
Trôi trời Nam thương tiếc để còn sau
Ai về mau đồng lúa ngả vàng au
Cơn gió nhẹ thoảng giọt mưa ướt má
Ta giờ đây lửng lơ như chiếc lá
Em giờ đây thơ thẩn giấu khăn tay
Mảnh mành thưa dây cột hở lung lay
Yêu là dõi theo từng giây hụt nhớ
Bởi lòng sao khi không dầy mắc mớ
Sợi tóc vương mồ hôi rịn mang tai
Gót chân men đất ẩm thoải đê dài
Giải thiên lý hầu bao đeo phấp phới
Yêu là như hồn không dưng chấp chới
Thở bằng lời em nói đọng quanh anh
Nhìn bằng đôi mắt em xước long lanh
Đau vì sao em xiềng chân nơi đó
Để nặng sầu chẳng bao giờ cất vó
Để biển loang màu vị mặn thê lương
Thuyền lênh đênh đâu còn chỗ náu nương
Thôi gửi neo em nặng tình bờ cũ
Thôi gửi em manh áo xưa mà rũ
Mãi chẳng phai, ai gột nổi yêu thương ?

Nguyễn Thuyên
July 14,2013


 Nhà văn Thảo Trường qua nét vẽ Nguyễn Thuyên


3 3 9